Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Tôi đi chợ Nồi Rang

Từ lời giới thiệu của một người bạn về một phiên chợ đúng chất quê xứ Quảng tại Duy Nghĩa – Duy Xuyên , quê từ tên gọi cho tới mặt hàng bán ; tôi quyết định “ đi chợ ăn hàng” vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời cho biết mùi vị .
Trước hết nói về cái quê từ tên gọi , có một vài giai thoại về cái chợ gần 300 năm tuổi này nhưng hầu hết đều liên quan đến mặt hàng được bán phổ biến thời mới lập chợ - đó là nồi rang . Trải qua thời gian dài chợ vài lần thay đổi địa điểm và xây mới nhưng cái tên Nồi Rang vẫn được giữ nguyên , theo lời những người bán trong chợ thì giờ người ta ít dung tên này mà hay gọi là chợ Duy Nghĩa hơn. 
Giờ là đến cái quê của mặt hàng bán . Chợ Nồi Rang nằm gần nơi giao thủy của các con sông Thu Bồn , Ly Ly, Bà Rén , Trường Giang nên mặt hàng bán nơi đây cũng phong phú do được chuyên chở từ nhiều nơi khác đến . Một mặt hàng độc được nhắc đên nhiều nhất là tro , có lẽ còn rất ít nơi ở Quảng Nam còn mua bán tro nhiều như ở đây .Khu bán tro nằm ở góc cuối chợ để tránh bụi bặm , do vùng đất cát kém màu mỡ nên tro rất cần để bón lót cho cây , đặc biệt vùng rau Trà Quế Hội An tiêu thụ rất nhiều tro lấy từ chợ Nồi Rang này , chợ tro họp sớm và cũng tan nhanh vì hầu như là có bao nhiêu thì bán cũng hết sớm ; mặc dù bán “đắt như tôm tươi” như vậy nhưng do dễ mắc bệnh nghề nghiệp cũng như lượng tro bếp ngày một giảm đi nên lượng người bán cũng dần mai một . 
Ở chợ Nồi Rang này còn thấy những gian bếp tranh tre phên nứa hay xây vài viên gạch tạm bợ , rồi trên những bộ bàn ghế cũng tạm bợ nốt ,những đĩa bánh xèo , tô mỳ Quảng nóng hổi dọn lên .Rồi đến người bán cũng “quê” nữa , một bà cụ cũng trên dưới 90 lưng còng vừa chan nước nhưn mỳ vừa đọc cho tôi nghe những câu thơ, ca dao về vùng đất này ; mỳ Quảng ở đây cũng giống mỳ Phú Chiêm , cũng tôm khô thịt mỡ , ăn rất ngon miệng .
Rồi thì đường bát với nhiều màu sắc mà mỗi loại nấu chè với mỗi loại đậu khác nhau , rồi những bà cụ già nhỏ ngồi với vài trái xoài, vài quả trứng ; tất cả tôi đều ghé lại và mua giúp 1 ít mặc dù chưa biết mua về có ăn hay dùng đến không . Một vài cụ mắt mũi kèm nhèm nhìn tôi lại kêu lên : “Kìa , Tây balo kìa!”, ừ thì có balo đây nhưng chẳng giống Tây tí nào , có chăng là Tây … Tạng . 
Nghe anh bạn bác sĩ đồng nghiệp của tôi kể cứ đến gần Tết anh lại đi chợ sớm bán lá chuối ở chợ Nồi Rang vì nhà anh cũng gần ở đó , không chỉ hồi còn nhỏ mà giờ là bác sĩ anh vẫn giữ thói quen này . Có lẽ tôi sẽ quay trở lại đây vào dịp gần Tết để đi bán lá chuối với đồng nghiệp của mình và để ăn lại tô mỳ như đã hứa với bà cụ ấy 










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét