Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

CÔ BÉ QUÉT DỌN NGHĨA TRANG

Một buổi chiều mùa hè nóng nực quen thuộc như bao mùa hè khác ở Huế . Tôi đi viếng mộ người thân trên đường Tam Thai , con đường dài ngoằn ngoèo băng qua những ngọn đồi thấp đầy mồ mả . Bóng nắng chiều liêu xiêu chiếu qua những cây thông ủ dột đứng chơ vơ giữa những nhấp nhô bia mộ . Con đường vắng người qua lại , thỉnh thoảng bắt gặp một số người đứng bên vệ đường làm công việc gì đó không rõ , họ đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi qua với ánh mắt tò mò rõ rệt
Nghĩa trang dành cho các sơ dòng FMI nằm trên sườn một ngọn đồi nhỏ được che bóng bởi rừng cây lá kim . Không gian tĩnh mịch , có tiếng nước chảy buồn bã ở đâu đó và tiếng lá cây thì thào trong gió chiều - nó hòa trộn vào nhau thành một thứ âm nhạc để người chết được yên nghỉ .
Trong khi đang thắp hương bên này nghĩa trang thì thấy một cô bé đang lúi húi phía bên kia , trên tay là bó cây dại gom lại thành "chổi" , cô bạn nhỏ cẩn thận đi hết nấm mộ này đến nấm mộ khác quét dọn những cành lá thông vương vãi . Dáng nguời gầy , nước da đen sạm , khoác chiếc áo khoác cũ màu xanh lá , cái mũ kéo sụp xuống nhưng tôi cũng có thể nhìn thấy đôi mắt đen và sáng .
- Có ai nhờ em quét dọn chỗ này à ?
- Dạ không .
- Vậy em có người quen đang chôn cất ở đây ?
- Dạ không .
- Vậy tại sao em lại đến đây dọn dẹp ?
- Vì em thích vậy thôi, nhà em ở gần đây .
- Đây , anh cho em ít tiền mua kẹo ăn này .
Cô bé cảm ơn lí nhí trong miệng rồi vụt chạy đi mất . Khi ra về , xe của tôi lại vụt qua cái dáng nhỏ nhắn đó , cô bạn nhỏ nhìn theo và nhoẻn miệng cười tít mắt . Một cảm giác buồn bã len lỏi trong suy nghĩ , chợt cảm thấy bất lực trước sự hữu hạn về thời gian , về khả năng của bản thân, về những gì mình có thể làm được hôm nay và ngày mai ...





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét